Hai Cái Sẹo

Hai Cái Sẹo

Ngục Thu Yên

   Dượng nằm mê-man. Mẹ khẽ kéo tấm drape đắp lại cho ông. Tôi chợt thấy cái sẹo dài bên hông trái. Ngày nhỏ, tôi vẫn thường sờ nó mỗi lần ông mình trần ngồi vá lưới trước sân. Sau này, khi lớn lên, tôi được làng-xóm cho biết ông và bố tôi đâm chém nhau đến thủng ruột vì mẹ. Tôi đã thù-ghét không còn sờ vào cái sẹo ấy, và cũng thôi gọi ông là bố từ đó đến giờ.

   Tôi không có em. Ngoài những lúc cần phải chăm-sóc cho nhau, dượng và mẹ luôn giữ một khoảng cách xa giữa hai người.

   Sau 75, bỏ quê-hương qua bên này, cái gì cũng lạ. Quá-khứ gia-đình không ai biết, và sự dễ-dàng trong đời sống ở đây đã làm tôi vơi đi sự thù-ghét dượng, cũng như giúp tăng thêm lòng kính mẹ. Ngày mẹ tôi chia một trái thận của bà cho tôi, tôi mới thấy được sự chăm-sóc, lo-lắng, và thương-yêu của hai người. Dẫu vậy, tôi vẫn không thể nào thương dượng, một người đã đâm chết bố tôi và lấy mẹ tôi làm vợ. Sau khi tốt-nghiệp đại-học, tôi đã nhận việc làm thật xa nhà để khỏi phải nhìn thấy dượng và mẹ mỗi ngày.

   Hôm qua, mẹ tôi nhắn tin bảo phải về gấp vì sợ dượng không qua khỏi. Bà đón tôi ở cửa bệnh-viện và năn-nỉ tôi gọi dượng một tiếng bố. Bà bảo dù ông không có công sanh cũng có công dưỡng. Tôi cương-quyết:
 - Thưa mẹ, con có thể bỏ qua những lỗi-lầm của mẹ và dượng. Nhưng con chỉ có một bố. Con xin-lỗi mẹ, con không thể.

   Dượng mất. Mẹ tôi để ảnh thờ trong nhà. Tôi không bằng-lòng nhưng không cản. Một người đã chết, sao tôi còn thù-ghét?

   Hôm nay là ngày giỗ đầu của mẹ, cũng là năm thứ mười dượng ra đi. Tôi nhìn ảnh mẹ và dượng mà hối-hận. Trong thư để lại, mẹ tôi viết:  "... Thận bố con bị hư và dượng đã cho bố con thận trái của người. Vì kỹ-thuật y-học lúc đó chưa tân-tiến, hay vì số-mạng mà bố con không qua khỏi. Trước khi nhắm mắt, bố gởi-gấm mẹ và con cho dượng. Dù dượng không hứa nhưng ông đã luôn-luôn chăm-sóc mẹ con mình. Dượng biết bố con hiểu lầm dượng.  Người dượng thương-yêu không phải là mẹ mà là cô bạn học thích làm việc từ-thiện. Bà hiện là nữ tu và đang hiến đời mình ở trại cùi ở.... Mẹ sắp đi rồi... Những gì mẹ viết đây là sự thật. Mẹ mong con tin mẹ. Mẹ chẳng có gì để lại cho con. Mẹ chỉ mong con có được một cái tâm vô sai biệt..."

   Tôi nhớ đến cái sẹo của dượng. Tôi thấy mình cũng có một cái sẹo. Khác chăng là một cái ở ngoài da và một cái ở trong lòng, một cái đẹp và một cái không.

   Tôi nhìn ảnh dượng và thầm gọi:
 - Bố...

Ngục Thu Yên

Dã-Tràng Biển Đông

Dã-Tràng Biển Đông    

  Phải ta là kiếp dã-tràng
Biển Đông xe cát mấy ngàn năm qua?
     Cổ thành rêu phủ tường hoa
Bài kinh chép dở, nhạt-nhòa gió sương.

Dã-Tràng Biển Đông