Chuyện Mày, Chuyện Tao, Chuyện Chúng Mình


 

Chuyện Mày, Chuyện Tao, Chuyện Chúng Mình

Thơ: Dã-Tràng Biển Đông
Giọng ngâm: Hiếu Hạnh
 
Sao mày lại ra đây ngồi khóc
Khi người người đang vui-vẻ hoan-ca?
Nói làm chi chuyện mất nước, còn nhà
Khi ngực hở, chân dài quay cuồng trên sàn nhảy?

Đừng dối lòng bảo nhìn mà phát ngấy,
50 năm vợ bỏ quên được à?
Lúc rượu vào người ta bảo lời ra
Dù mày chưa có giọt nào trong miệng.

Chuyện giàn khoan cũng làm tao chết điếng,
Nhưng qua rồi nhắc mãi để làm gì?
Ai quên ai nhớ, ai ở ai đi
Mặc mày ạ, vào say cho biết đắng.

Ở trong đó còn dăm ba thằng bạn
Đang chờ mày kể chuyện tiếu-lâm:
Chuyện cấm đàn bà của Đặng Trần Huân
Mà thuở trước chúng mình cười đến sáng.

Mày thấy đó: Tao mất tay, mày mất cẳng,
Thằng út liệt nằm may vợ nó nuôi,
Hai thằng lành-lặn thì lại dở hơi...
Nói như Cao Bá Quát: nửa này nửa nọ!

Mày thấy đó làm sao mà biển đỏ
Với máu mày và máu của anh em.
Đừng toét lửa hờn, đừng giận thét đêm đen!
Mơ chi nữa chuyện anh-hùng đi giữ nước?

Vào đi mày hãy cùng tao say khướt.
Một xị xong rồi sẽ quên chuyện biển Đông.
Vào đi mày đừng sụt-sùi sướt-mướt.
Ba xị xong rồi sẽ hết mộng tang-bồng.

Dã-Tràng Biển Đông

Khúc Ca Dã-Tràng



Khúc Ca Dã-Tràng

Thơ: Dã-Tràng Biển Đông
Giọng ngâm: Hiếu Hạnh

Sáng mùng một ngồi lau nước mắt,
Thương mẹ già đau ốm chẳng thuốc thang,
Nằm co-quắp trong chiếu màn rách-nát,
Ho từng cơn đau thắt cả ruột-gan.

Sáng mùng năm không dám nhìn ảnh bố,
Thẹn với lòng chưa nối được chí cao.
Bốn mươi năm vẫn sống đời đói-khổ,
Mưa dột mái nhà, ruộng mất, nước xanh-xao.

Tủi-hổ thân trai xưa tung-hoành một cõi,
Mà nay như con vượn ở trong chuồng.
Nhiều lúc nhớ rừng tim đau nhức-nhối,
Hú trong đêm như một kẻ điên-cuồng.

Nhà quá nghèo thuốc thang không có.
Ốm no rồi mẹ khỏi bệnh ra sân
Chống lại mái nhà chiều qua gió đổ.
Mẹ cười buồn chẳng dám trách Cao Xanh.

Đêm ba mươi một mình ta hát,
Tiếng đàn bầu lạc giọng hay ta cương?
Ôm mộng lớn ngày đêm khao-khát,
Ai nghe ra một khúc hát dã-tràng?

Dã-Tràng Biển Đông

Đi Biển Ngày 24




Đi Biển Ngày 24

Thơ: Dã-Tràng Biển Đông
Giọng ngâm: Hiếu Hạnh

Trời rét căm-căm bố mang chài ra đảo,
Kiếm cá về để mừng lễ Giáng-Sanh.
Nhà vỏn-vẻn còn vài ba nắm gạo
Con xin láng-giềng một ít mẻ nấu canh.

Đêm hăm bốn chuông nhà thờ rộn-rã,
Nồi canh buồn vì thiếu cá, bố ơi.
Cha nói nhiều về những vì sao lạ.
Con hoài-nghi ơn cứu-độ cho đời.

Đã nhiều lần bố đưa con ra biển,
Kể con nghe về câu chuyện dã-tràng,
Những tình-yêu lớn ở trong kinh-điển,
Và những ông vua biết nghĩ đến làng.

...Mẹ ốm dậy thèm canh chua cá,
Nhớ bố năm rồi đi biển không về.
Con thầm nói trong hồi chuông rộn-rã,
Xin mẹ yên-tâm mai con sẽ trở về.

Dã-Trànng Biển Đông

Ra Biển Ngày 26



Ra Biển Ngày 26

Thơ: Dã-Tràng Biển Đông
Giọng ngâm: Hiếu Hạnh

Sáng hăm sáu mẹ ra cửa biển,
Dõi mắt tìm một hình-bóng con thuyền.
Con vẫn biết mẹ luôn cầu-nguyện,
Xin Chúa Hài-Đồng cho con được bình-yên.

Suốt ngày hăm sáu mẹ nơi cửa biển
Lẩm-bẩm hoài câu xin chúng thả con về.
Một ngôi sao lạ làm mẹ chết điếng.
Nước im-lìm càng thêm nỗi tái-tê.

Con đang ở ngoài khơi, mẹ hỡi:
Cá tôm còn và trời nước vẫn xanh,
Nhưng không thể buông chài, thả lưới.
Biển quê mình con thành kẻ phạm xâm.

Qua ngày hăm sáu mẹ còn nơi cửa biển,
Mắt đã mờ và dạ đã héo-hon.
Tình mẹ bao-la như trời như biển,
Nhưng xin mẹ đừng hóa đá chờ con.

Dã-Tràng Biển Đông