Chuyện Của Riêng Mình

Chuyện Của Riêng Mình

Thơ: Dã-Tràng Biển Đông
Giọng ngâm: Hiếu Hạnh

 
 
Đôi lúc buồn tôi bâng-khuâng tự hỏi:
Nếu sau này ta chẳng thể hiểu nhau?
Tiếng mình ngược xuôi, tiếng người xuôi ngược.
Rồi tủi-thân tôi vò tóc, gãi đầu.

Đôi lúc sợ sau này đọc sử
Sẽ chẳng còn Trưng-Trắc, Ngô-Quyền...
Tôi khóc tự-nhiên như trẻ thơ đòi bú,
Và ủi-an mình đó là chuyện hão-huyền

Nhưng được thư em tôi vô cùng mừng-rỡ.
Giấc mơ bình-thường em viết thật thiết-tha.
Em cần học những gì em cần có:
Lịch-sử quê-hương và văn-hóa nước nhà.

Em cũng gởi thêm một vài hình-ảnh:
Những bảng đường viết bằng chữ nước người.
Em bảo thấy nhói trong tim rất mạnh,
Mà tôi nghe đau thấu tận đất trời.

Tôi không sợ khi về tôi sẽ lạc,
Dù quanh tôi cái gì cũng lạ xa.
Bởi mẹ còn hát lời ru buồn man-mác.
Và không nhìn bảng đường em vẫn nhớ lối đi xưa.

Dã-Tràng Biển Đông

Mái Vú Ơi

 

Mái Vú Làng Tôi Ơi

Thơ: Dương Thị Bích Đào
Giọng ngâm: Hiếu Hạnh

Làng tôi nhà nào cũng làm mắm
Làm để bán
Làm để ăn
Nhiều như ông Bách, ông Diêng
Ít cũng cỡ bà Yên, bàThế
Làm mắm nhọc-nhằn nhưng vui khôn xiết kể
Bữa cơm gia-đình không thể thiếu mắm ngon
Mắm chưa là quốc-hồn, quốc-túy
Nhưng mắm là làng-túy, làng-hồn
Vì thế đã bao đời làng tôi nhà nào cũng làm mắm
Những mái vú thẳng hàng nằm phơi mình dưới nắng
Mùi cá trỏng, cá cơm đã thành mùi thơm con gái
Và vị mặn của muối đã nối tình-thân con người
Tôi yêu màu mắm tươi có chút đen và hương gạo của thính
Tôi yêu vị mắm mặn có mồ-hôi công-sức của mẹ cha
Nhưng làng tôi mai này sẽ không còn là làng mắm
Vì cá bị nhiễm-độc đã chết thảm mất rồi
Mái vú làng tôi ơi
Thương quá đi thôi
Mai này mái vú sẽ cô đơn vì nhớ cá
Như tôi đã bắt đầu nhớ mắm, mái vú ơi


Dương Thị Bích Đào