Sống Lời Chúa

 

Sống Lời Chúa

Choa


    Con tôi đã hơn 30. Đâu thể nói nó bồng-bột khi chọn một tấm chồng. Người bạn đời của nó là một anh chàng tàn-tật từ lúc bẩm-sinh. Ngăn-cản con không được nên tôi đành phải chấp-nhận. Dạy con sống lời Chúa nhưng sao tôi lại ngăn-cản con mình khi nó thật sự yêu người.

Choa

Mơ Một Mùa Xuân

 Mơ Một Mùa Xuân

 

Thơ: Thanh Hương
Nhạc: Thiên-Anh
Hòa-âm: Đặng Vương Quân
Tiếng hát: Tâm Thư

Một vầng trăng lơ lửng
Một mảnh đời quạnh hiu
Một mối tình hờ hững
Một đóa hồng cô liêu
Một tiếng đàn xa vắng
à í à tịch liêu ì a

Thả con diều uốn lượn
Thả hồn theo gió bay
Thả đời vất vưởng
Thả ngày thơ ngây
Thả vài giòng chữ
Ghép vần thơ say ì a

Đừng ngừng cánh chim
Đừng ngừng tiếng chim
Trong cơn hoạn nạn
Ta chim bầu bạn
Ngày buồn sẽ qua
Đường ngàn sắc hoa a Xuân

Hồng hoa vừa mới nở
Dáng hình kiêu sang
Bướm hoa cởi mở
Đất trời mang mang
Ai cười rạng rỡ
í à chờ Xuân ì a

Bao lần loạng choạng
Trong cuộc đời hoang
Vẫn yêu mùa hạ
Vẫn chờ đông sang
Thu vàng xuân thắm
í vì đa mang ì a (i... í... ì... ì... a...)

Nỗi Lòng Chinh Phụ

 Nỗi Lòng Chinh Phụ


Thơ: Dã-Tràng Biển Đông
Nhạc: Thiên-Anh
Hòa-âm: Trần Thái Nguyên
Tiếng hát: Bắc Giang

Thơ: Dã-Tràng Biển Đông
Nhạc: Thiên-Anh
Hòa-âm: Đặng Vương Quân
Tiếng hát: Phương Dung

Đêm chàng mài kiếm
Lạnh mờ bóng trăng
Quê hương khói lửa
Chàng đi lên đường
Quê hương khói lửa
Lên đường chàng đi

Như mùa đang chết
Vàng úa ánh trăng
Sương thu giá lạnh
Lòng em hiu quạnh
Đêm nghe vó ngựa
Thương chàng phương xa

Em không gương lược ơ hao gầy
Con thơ nay tập nói đêm ngày gọi cha
Lo âu thân còm cỏi bóng già
Đêm qua quân giặc đến đốt nhà thôn ta

Con giờ khôn lớn
Mài kiếm dưới trăng
Kiếm nay đã bén
Con đi theo chàng
Quê hương lửa khói
Theo chàng con đi

Đêm chàng mài kiếm
Lạnh mờ bóng trăng
Quê hương khói lửa
Chàng đi lên đường
Quê hương khói lửa
Lên đường chàng đi

Như mùa đang chết
Vàng úa tuổi xanh
Đêm đông gió lạnh
Ngồi đan áo chàng
Quê hương lửa đỏ
Em đan màu gạo hoa

Em không gương lược ơ võ vàng
Con thơ nay tập bước ra làng đợi cha
Lo âu thân còm cỏi bóng già
Đêm qua quân giặc đến đốt nhà thôn ta

Con giờ khôn lớn
Mài kiếm dưới trăng
Kiếm nay đã bén
Con đi theo chàng
Quê hương lửa khói
Theo chàng con đi

Áo Thắm

 Áo Thắm



Thơ: Hồng Thúy
Nhạc: Thiên-Anh
Hòa-âm: Đặng Vương Quân
Tiếng hát: Tâm Thư
Tranh: Nguyễn Quốc Dũng, Nguyễn Thanh Bình, Thái Tuấn, và những họa sĩ khác

Rũ mềm óng ả
Khoan thai dáng mơ
Thướt tha dài trắng
Dịu dàng nắng khơi

Tung tăng sóng lượn
Gót nhẹ tơ êm
Hồn theo mộng trải
Gởi bao giấc tình

Em đi phố thắm
Hương tóc mượt mây
Gió mềm lụa trải
Chiều lên bước đầy

Tinh hoa dệt gấm
Thêu dòng ước mơ
Xuân xanh khép hở
Người thương... cuối trời

Ô... Khuy cài ru tiếng
Dặt dìu điệu lơi
Thênh thang áo hội
Chơi vơi hương đồng

Rộn ràng áo nối
Tình nghĩa vẹn đôi
Nhớ xưa ấm lối
Những ngày nắng thơ

Yêu! áo dài em mặc
Áo tình… thủy chung
Yêu! áo dài em mặc
Áo tình… thủy chung

Ta Với Mùa Xuân

Ta Với Mùa Xuân


Thơ: Hồng Thúy
Nhạc: Thiên-Anh
Hòa-âm: Đặng Vương Quân
Tiếng hát: Tâm Thư


Vòm cây nắng, dài theo bước nhỏ
Mây cũ về, chim sáo ban trưa
Sông suối hát... thầm xưa nhắc nhở
Nghe một thời... thương nhớ đong đưa
Vành môi thắm, mùa xuân đắm mộng
Đôi mắt huyền xưa, nhìn lắm thân quen
Em cổ tích, bài thơ mở rộng
Thuở gió bồng thổi trắng hoa tiên
Và ta thấy, và ta thấy mình bỗng trẻ lại
Những vòng xe quay... nắng mưa... gần xa
Em, tiếng nói... Em, tiếng nói...  nguyên xuân hơi thở
Cho tình xưa, thơ mãi... thiết tha
Cho tình xưa, thơ mãi... thiết tha
La la la, la la la, la la la la
Thấy a, thấy a, thấy lại ta

Êm nhung tóc đuôi gà xanh ngọn
Thơ hững hờ buộc giữa lưng ngoan
Sợ bay mất... lòng ta hối hả
Sợi hương nồng...  bưởi ngát tháng năm
Đường trơn ướt, hàng mưa mới trổ
Giọt vô tình... dĩ vãng chưa quên
Hạt sóng sánh... bàn tay khép mở
Mảnh hồn ta... giữ đấy bình yên
Và ta thấy, và ta thấy mình bỗng trẻ lại
Những vòng xe quay... nắng mưa... gần xa
Em, tiếng nói... Em, tiếng nói...  nguyên xuân hơi thở
Cho tình xưa, thơ mãi... thiết tha
Cho tình xưa, thơ mãi... thiết tha
La la la, la la la, la la la la
Thấy a, thấy a, thấy lại ta


Lời Cho Nhau

 Lời Cho Nhau


Thơ: Cát Biển
Nhạc Thiên-Anh
Tiếng hát:Tâm Thư
Hòa-âm:Đặng Vương Quân

Có một đêm tình say tiếng gọi
Có một ngày bạn với hư không
Có trời xưa ôm đôi cánh mộng
Có âm thầm hồ vắng riêng ta
Có đợi chờ đầy trong hơi thở
Có ngỡ ngàng lời ngọt phôi pha

Có nhiều khuya nhớ nhung dẫn dắt
Và một chiều ánh mắt trông xa
Có rừng thu cây khoe màu lá
Có thông già lạc gió tình ca
Có mù lòa tim đo biển cả
Có nghẹn ngào hỏi lại tình ta

Có trần gian đẹp muôn sắc tỏa
Có khô cằn ngày lũ lượt qua
Có tầm tay tìm không đành dứt
Có trở mình nhật thực hôn mê

Lòng người như tinh tú
Tình người dâng mây núi
Thổi hồn cơn giông bão
Chảy mãi một giòng sông
Thổi hồn cơn gió lộng
Chảy mãi một giòng sông

Tình Xuân

Tình Xuân

 


 

Thơ: Nguyễn Thành Thụy Nhạc: Thiên-Anh Hòa-âm: Võ Công Diên Tiếng hát: Anh Tuấn, Thùy Dương Tranh: Mai-Anh Tìm lại một mùa Xuân vương vấn đã bao lần Tìm người trong ký ức lòng gợn sóng lăn tăn Mở lại một bài thơ vần cũ đã xa mờ Lòng còn ngàn thương nhớ kỷ niệm vẫn êm mơ Ta ngắt một đóa mai cài lên tóc em dài Xuân mơn nhẹ tóc em sững sờ đôi mắt nai Gió Xuân ấm mới sang lòng Xuân thấy rộn ràng Bên em rộ cánh mai vườn Xuân đã sang trang Tình Xuân nay vội chớm đâu biết nói chi nhiều Lòng trao qua ánh mắt đồng nhịp trái tim yêu Điệu vần vào trong tranh đậm trong nắng Xuân tình Quà tặng người xưa cũ quãng đời hết chia ly

Nếu Mai Em Về

Nếu Mai Em Về

 


 Thơ: Hồng Thúy
Nhạc: Thiên-Anh
Hòa-âm: Đặng Vương Quân
Tiếng hát: Tâm Thư


Nếu mai em về
Thăm lại Sài Gòn xưa
Những con đường hoa rất đẹp
Bước chiều qua gió đùa

Nếu mai em về
Khung trời kỷ niệm thơ
Mang giùm tôi viễn xứ
Mảnh trăng thề ước mơ

Nếu mai em về
Nếu mai em về

Nếu mai em về
Nhắn tim tôi tiếng gọi
Trường cũ bạn thân ơi
Vẫn nghe tiếng lòng thổn thức
Tường rêu phong ngói mờ

Nếu mai em về
Giữ hồn tôi bướm nhỏ
Chạm từng nhánh cỏ cây
Thả thân diều uốn lượn
Bay giữa trời nắng say

Nếu em có về
Hái ngọn lá thanh xuân
Điểm tô tà áo mới
Vui tháng năm muộn màng

Nếu mai em về
Trao lời tôi nhớ thương
Gởi tình tôi biển sóng
Đến yêu thương ngàn trùng

Nếu mai em về
Nếu mai em về

Nếu mai em về
Tôi ngỡ như giấc mộng
Về bến nắng mênh mông
Bờ bình minh tỏa khắp
Thắp gác chuông bụi chùng

Nếu mai em về
Ngõ vườn ai đứng đợi
Dạ hẹn hò ước mong
Hứng hạt ngâu vừa rụng
Đắp phận buồn biển sông

Hứng hạt ngâu vừa rụng
Đắp phận buồn biển sông

Nén Hương Lòng Tưởng Nhớ Mẹ

 Nén Hương Lòng Tưởng Nhớ Mẹ


 

 Thơ: Ngọc Quyên
Thư-pháp: Hoàng Tiến Học
Tiếng hát: Tâm Thư
Nhạc: Thiên-Anh
Hòa-âm: Đặng Vương Quân


Sáng tinh sương gánh chợ xa
Thân Cò lặn lội ngày qua lại ngày
Mồ hôi mặn lẫn đắng cay
Kiếm từng đồng nhỏ nuôi bầy con yêu.

Vất vã mưa sớm nắng chiều
Đông về rét ngọt đìu hiu chợ tàn
Gánh hàng trĩu nặng vai mang
Mẹ ơi xót dạ tim tràn lệ đong!

Đêm từng đêm con khóc ròng
Làm sao cho Mẹ nhẹ lòng lo toan
Đường đời còn lắm gian nan
Bao giờ đáp trả thênh thang nợ đời.

Mẹ ơi lòng xót khôn nguôi
Tuổi đời chồng chất vai xuôi phong trần
Con chưa đền trả hồng ân
Mẹ về cõi Phật ăn năn muộn màng.

Cầu xin, tim khắc dạ mang
Vẫn không nhìn thấy trần gian Mẹ hiền
Dập đầu cúi lạy Linh Thiêng
Mẹ ơi giũ sạch quy tiên về trời!

Xuân Về Nhớ Mẹ

Xuân Về Nhớ Mẹ


Thơ:Thích Thiên Hựu
Nhạc:Thiên-Anh
Hòa-âm: Đặng Vương Quân
Tiếng hát: Tâm Thư


Mẹ ơi.  Mẹ ơi
Ngồi buồn nhớ mẹ hiền xưa
Nhớ mái tóc bạc lưa thưa dãi dầu
Ngày ngày cuốc đất trồng rau
Ngày ngày chân lấm bùn sâu
Dầm mưa dãi nắng, áo nâu bạc mầu
Thân gầy như bóng thân cau
Mẹ thở dài nghe nặng như bầu rụng rơi
Con đi biền biệt phương trời
Mẹ già mòn mỏi một đời nhớ thương

Mẹ ơi.  Mẹ ơi
Từ ngày vắng bóng hình cha
Héo hắt tấc dạ xót xa chín chiều
Cửa nhà hoang vắng quạnh hiu
Trầm trầm hương khói tịch liêu
Chiều hôm mẹ khấn, sớm trưa mẹ cầu
Xin Trời ruộng đất hoa mầu
Lạy Trời con được chan hòa hồng ân
Thương con nước mắt hai hàng
Thân già còm cỏi võ vàng nhớ mong

Mẹ ơi.  Mẹ ơi
Xuân về cho ấm mùa đông
Con về cho mắt mẹ trong
Mẹ ơi nhớ mẹ mà lòng con đau...

Mẹ... Mẹ... ơi

Mẹ Yêu Thương

Mẹ Yêu Thương  


Thơ: Cát Biển
Nhạc: Thiên-Anh
Hòa-âm:Trần Hải Bằng
Tiếnh hát:  Kyra Nguyễn

Ngày xưa mẹ về con ra ôm mẹ
Mẹ cho trái ổi Mẹ cho củ khoai
Chiều chiều mong mẹ để nghe tiếng chân
Nghe tên mẹ gọi nghe hạnh phúc gần

Rồi con rời mẹ vào học trường xa
Phương người cô lẻ chạnh nhớ mái nhà
Có hôm mẹ gửi nồi cá nục kho
Kèm theo thêm lá thư lệ thương nhạt nhòa
từng chữ nhạt nhòa

Tủi hờn ly biệt Tháng Tư vĩnh quyết
Cùng mẹ lênh đênh theo dòng định mệnh
Xứ người xa lạ học nói tiếng Anh
Mẹ cứ đi lạc ốc đảo vây quanh

Hai lần đột quỵ Mẹ đuối biển đời
Một hôm sầu thảm Mẹ bỏ con đi
Ơn sâu nghĩa nặng từ buổi sơ sanh
Đất trời hoang vắng ngày lá lìa cành

Xưa bước chân mẹ mang quà tuổi thơ
Chiều bên nắng nhẹ hồn trẻ ngóng chờ
Ngày nào nghe lại tiếng chim gọi đàn
Ngày nào con mẹ ấm vòng tay đan

Một chốn bình yên quẳng gánh ưu phiền
Thành tâm con nguyện Mẹ bước an nhiên

Vẫn Còn Có Lá Me Bay

 Vẫn Còn Có Lá Me Bay

 

Thơ: Ngọc Quyên Nhạc: Thiên-Anh Hòa-âm: Đặng Vương Quân Tiếng hát: Tâm Thư Vẫn còn có lá me bay Rơi trên góc phố u hoài Thuở nào trong tay dìu bước Con đường về nắng nghiêng vai. Vẫn còn nét bút thanh xuân Trang thư hò hẹn bao lần Ngẩn ngơ trong tà áo tím Chờ ai xao xuyến bâng khuâng. Vẫn còn lối cũ hương đêm Tiếng ca vọng thoáng êm đềm Lời tình đưa nhau vào chốn Yêu thương đan ngón tay mềm. Dắt dìu qua cơn bão lớn Một mai vô bến vô bờ Nhớ nhung chỉ làm tim khắc Đá mòn tình vẫn như mơ Vẫn còn màu nắng lung linh Rơi trên khóe mắt môi trầm Miên man tình trong cõi nhớ Muộn màng trôi xuống trăm năm. Vẫn còn có lá rơi rơi Rơi trên hoang phế cuộc đời Sao còn trái tim thổn thức Xót xa tình vẫn chưa nguôi.

Thân Mẹ

 Thân Mẹ

 


Thơ: Lệ Quyên
Ảnh: Qua Vùng Gió Cát của Trần Công Thanh
Nhạc: Thiên-Anh
Tiếng hát: Tâm Thư
Hòa-âm: Đặng Vương Quân 

Đôi chân Mẹ đã mỏi Mỗi đêm trời vào đông Mỏi chân lại đau lưng Bàn tay Mẹ ê buốt Bao đêm trường thức suốt Suy tính chuyện tương lai Mẹ vượt dặm đường dài Ngày mai còn phía trước Đôi chân Mẹ lê bước Được mấy bước nữa con Mong cho Mẹ mãi còn Cùng con ngàn dặm bước

Tro Tàn Bay Theo Gió

 Tro Tàn Bay Theo Gió

 

 

Thơ: Quách Như Nguyệt Nhạc: Thiên-Anh Hòa-âm: Đặng Vương Quân Tiếng hát: Tâm Thư

 

Tro tàn bay theo gió Rồi cũng tan như mây qua Rồi cũng tàn như lá úa Rồi chỉ còn mình ta ...Ngắm trăng tà mà khóc Hết rồi thời để tóc Tóc thề buông như mây Rồi cũng tan như sương Rồi cũng bay theo gió ...o Tro tàn anh thấy đó Rồi cũng bụi mầu tro Nếu là em đi trước Trong cõi đời vô thường Có buồn cho em không Anh muốn gặp em chưa (muốn gặp em chưa) Anh sợ gì, vỡ mộng (sợ gì, vỡ mộng) Anh ngại gì, rỗng không (ngại gì, rỗng không) Chẳng có gì để nhớ Chẳng có gì ngóng trông... ...Theo gió bụi tro tàn... ...bay i a bay i a tro bay Chào em lần sau cuối Hay em chào anh nhỉ... i Có nhỏ giọt lệ khóc Anh ơi chuyện bằng thừa Mình chưa từng gặp gỡ Nói gì chuyện tiễn đưa Nói gì chuyện tiễn đưa

  

Hoa Hèn

 Hoa Hèn

 


Thơ: Ái Hoa
Nhạc: Thiên-Anh  Tiếng hát: Phương Dung Hòa-âm: Đặng Vương Quân
 

Thơ: Ái Hoa 
Nhạc: Thiên-Anh 
 Tiếng hát: Thùy Dương Hòa-âm: Võ Công Diên

Em một loài hoa nhỏ Nở muộn vào cuối đông Quanh em đầy mầu xanh Li ti những hoa vàng Lấm tấm loài hoa trắng Cỏ úa nằm ngổn ngang Cũng bởi vì em nhỏ Nên ong bướm chẳng màng Em là loài hoa nhỏ Nở muộn vào cuối đông Chen chúc cùng đám cỏ Thủy chung em tím hồng Bình minh nghe chim hót Em nghe lòng lâng lâng Nhìn nắng mai nhảy nhót Em mơ mộng mông lung Em loài hoa không tên Năm cánh xinh rất duyên Mang theo từ kiếp nào Lời hứa sẽ tìm nhau Dù sóng gió biển dâu Em loài hoa không tên Năm cánh xinh rất duyên Trời nhuộm em màu tím Bắt mãi hoài truân chuyên Trời thì cao quá cao Phận hèn em biết sao

Trong Nhốt Ngoài

 Trong Nhốt Ngoài

Choa

   Nói ngoài nhốt trong thì ai cũng hiểu, nhưng nếu nói trong nhốt ngoài thì có thể sẽ có người thắc-mắc. Đã nhiều lần tôi  đóng cửa lòng mình để không chấp-nhận hay cảm-thông anh chị em mình. Không phải tôi đã nhốt anh chị em mình ở bên ngoài trái tim tôi hay sao?

Choa

 

Thật Sự Tôi Thế Nào?


Thật Sự Tôi Thế Nào?


Choa

   Từ trong lòng thân mẫu Chúa nắn con nên hình nên dạng, và mời gọi nhập dân Thánh Chúa... (*)
   Nhưng thánh vịnh cũng có câu:
   Ngày mới sinh tôi đã mắc tội rồi, trong lòng mẹ tôi đã là bất chính. (*)

Choa

(*) thánh vịnh

Cho

Cho

Choa

Trẻ em cho không đắn-đo.
Người lớn cho hay cân-nhắc.
Còn tôi không cho nhưng luôn thắc-mắc.

Choa

Yêu

Yêu


Choa

   Yêu là cho mà không đòi hỏi. Như Chúa đã yêu con người nhưng lại để con người tự-do chọn hay từ-chối Người. Khi tôi cho ai điều gì, điều đó không còn thuộc về tôi. Ấy vậy mà sao tôi vẫn đòi hỏi người tôi cho phải làm như thế này hay thế nọ. Tệ hơn nữa là khi tôi chưa cho mà đã nghi-ngại. Chắc-chắn rằng tôi chưa biết yêu người.

Choa

Căn Phòng Màu Đen

 

Căn Phòng Màu Đen

   Ngục Thu Yên

Ngôi nhà của vợ-chồng bà bác-sĩ Quỳnh-Hoa nằm trên một ngọn đồi nhỏ. Sau nhà là một con suối. Cây cầu gỗ cong-cong bắc ngang qua bên kia đồi. Nhiều loại thảo-mộc. Hoa nở theo mùa.

   Chồng bà bác-sĩ là thầy giáo. Ông dậy chương-trình tiểu-học ở một trường công trong phố.

   Tôi quen gia-đình bà bác-sĩ Quỳnh-Hoa từ ngày thành-lập cộng-đoàn. Cũng đã hơn mười năm. Hai vợ-chồng thường mời tôi đến nhà trong những dịp lễ lớn. Không dám gọi là quá thân-thiết như ruột thịt, nhưng phải nói là rất thân-tình. Tôi gọi vợ-chồng bà bác-sĩ Quỳnh-Hoa là vợ-chồng ông Hoàng. Hai vợ-chồng cũng thích thế.

   Năm nay, vì cái nạn dịch bắt nguồn ở Vũ-Hán, vợ-chồng ông Hoàng không tổ-chức mừng Lễ Tạ-Ơn lớn, chỉ mời riêng tôi. Tôi lấy lý-do phòng-ngừa dịch nên đã từ-chối. Thật ra, sau mười năm, cứ mãi phải nghe một chuyện cũ những lần gặp mặt, tôi đã thấy... chán.

   Để hiểu vì sao tôi chán, thiển-nghĩ tôi nên nói vì sao tôi thích trước đây.

   Ngoài việc bác-sĩ, bà Quỳnh-Hoa còn là một nhà văn, nhà thơ. Bà không nổi tiếng vì chỉ chia-sẻ sáng-tác của mình trong vòng thân-hữu.

   Ngoài việc dậy học, ông Hoàng còn là một nhạc-sĩ, họa-sĩ. Cũng như vợ, tiếng dương cầm, vĩ cầm, tiếng đàn bầu hay sáo, nhạc và tranh của ông... cũng chỉ được phổ-biến rất giới-hạn.

   Tôi thích những đêm văn-nghệ bỏ túi ở nhà ông Hoàng. Được nghe ngâm thơ, đuợc nghe lại tiếng đàn bầu... để liên-tưởng đến những lúc mẹ tôi hát ả-đào và bố tôi đệm đàn đáy là điều làm tôi hạnh-phúc. Ngoài ra, tôi không hiểu-biết gì về nghệ-thuật hay tư-tưởng trong những sáng-tác của hai vợ-chồng ông Hoàng. Qua những buổi sinh-hoạt này, tôi được biết thơ có âm-điệu, có tĩnh-từ, có danh-từ... còn nhạc chỉ có tĩnh-từ. Để đem tư-tưởng, triết-lý, màu sắc vào nhạc, ông Hoàng mượn thơ của vợ làm lời ca. Đôi khi ông còn diễn-tả thơ của bà Quỳnh-Hoa qua những bức họa của ông.

   Tôi kể dài-dòng như thế chỉ để muốn nói hai vợ-chồng ông Hoàng rất tâm-đắc, rất hợp-ý nhau. Nhưng dù tâm-đắc, dù hợp-ý, nó vẫn không cắt nghĩa được vì sao cái phòng sinh-hoạt gia-đình của vợ-chồng ông Hoàng vẫn còn là một mầu đen đến giờ. Năm nào cũng vậy, dịp nào cũng thế, hai vợ-chồng lại đem chuyện mầu sắc ra... phàn-nàn với khách.

   Tôi cần nói thêm một lý-do khác là tôi quý-trọng hai vợ-chồng ông Hoàng. Đó là sự khiêm-tốn và lòng yêu nước của họ. Phải nghe ông Hoàng đàn, phải nghe bà Quỳnh-Hoa ngâm mới cảm được phần nào cái đau tột cùng của một nước nhược-tiểu... Tôi đã khóc ngày Trung Cộng đem giàn khoan vào lãnh-hãi nước nhà qua tiếng đàn và giọng ngâm của vợ-chồng ông Hoàng.  Tôi quý-trọng hai vợ-chồng hơn khi được biết họ nằm trong nhóm người phản-đối việc lập viện Khổng-Tử, dựng tượng-đài Quan-Công, xây Vạn-Lý Trường-Thành khi mà những công-trình văn-hóa dân-tộc cần được ưu-tiên hơn.

   Trở lại chuyện mầu sắc của gian-phòng. Bà Quỳnh-Hoa muốn mầu vàng và trắng hòa lẫn vào nhau. Bà gọi đó là mầu vàng trắng. Cũng đồng một ý với vợ, cùng một dung-lượng vàng trắng ấy, ông Hoàng muốn mầu trắng hòa chung với mầu vàng. Ông gọi đó là mầu trắng vàng.

   Tôi không biết về hội-họa, nhưng tôi hiểu là sau khi hòa chung cùng một dung-lượng, thì cái mầu sắc cuối cùng nó phải giống nhau. Thế thì trắng vàng hay vàng trắng phải giống nhau, còn cái tên gọi vàng trắng, trắng vàng, hay là gì gì đi nữa không còn quan-trọng. Ấy thế mà đã hơn mười năm qua, và có thể còn lâu hơn nữa, vì tôi cũng chỉ mới quen biết hai vợ-chồng ông Hoàng kể từ ngày lập cộng-đoàn ở đây, phòng sinh-hoạt gia-đình vẫn còn là một mầu đen.

   Tôi nhớ đến chuyện phản-đối việc lập viện Khổng-Tử, xây Vạn-Lý Trường-Thành, dựng tượng Quan-Công... Cũng đã quá lâu nhưng vẫn chưa có sự đồng-nhất của những người trong nhóm.

   Sau mười năm quen biết, tôi từ-chối đến dự Lễ Tạ-Ơn.

Ngục Thu Yên

Nhạc Cảnh Ngày Trở Về

 Nhạc Cảnh Ngày Trở Về



Thơ: Dương Thị Bích-Đào
Giọng ngâm: Hiếu Hạnh

Anh thằng bạn đóng vai người lính, Chị con bạn đóng vai người tình. Tuổi hai mươi anh tòng chinh, Tuổi mười sáu chị làm thiếu nữ. Sân khấu buồn như hàng thông rũ Khi anh trên đôi nạng gỗ trở về, Khi chị quăng rổ cá chiều quê Chạy vội, chạy vàng chị đến ôm anh và khóc nức nỡ. Bà con bảo hai đứa sao mà gở: Thiếu gì chuyện vui mà chọn chuyện buồn? Từ Ngoại Hải, Như Xuân cho đến Sung Mãn, Sầm Sơn, Từ Long Hoa, An Bình cho đến Đông Xuyên, Cầu Ké, Xóm dưới, làng trên nhiều người rơi lệ. Anh thằng bạn chưa đến tuổi nhập ngũ mà đã bỏ cha, bỏ mẹ, Bỏ bạn, bỏ bè... anh đi làm người lính vô danh. Nhưng có lẽ anh thương chị con bạn thật tình, Không nỡ để chị nó phải thấp tha, thấp thỏm, Phải đợi phải chờ, phải lo phải lắng. Anh trở về khi mùa hè vừa đỏ lửa. Không trên đôi nạng gỗ, Nhưng trong tấm poncho. Chị con bạn tan cả ước mơ, Chưa cưới hỏi mà đã thành góa bụa. Từ đó đến nay mỗi lần nghe hát Về những gì mất mát... Tôi lại nhớ cảnh anh thằng bạn đóng vai chiến binh, Chị con bạn đóng vai người tình. Năm mươi năm dẫu dài đằng đẵng, Nhưng chuyện xưa đâu dễ đi vào quên lãng Khi hoa lựu vẫn đỏ như lửa những chiều nắng hạ Mà chị con bạn vẫn còn góa bụa.

Chuyện Tình Ở Làng Tôi

Chuyện Tình Ở Làng Tôi



Thơ: Dương Thị Bích-Đào
Nhạc: Thiên-Anh
Hòa-âm: Đặng Vương Quân
Tiếng hát: Tâm Thư

Ở làng tôi có ngôi trường nhỏ nằm bên giáo đường
Dù bao năm phải rời xa làng cũ nhưng lòng hoài vấn vương
Nhớ thông reo êm đềm như giọng mẹ hát ru mỗi tối
Và sóng biển hiền hòa đắm say hồn tôi

Ở trường tôi bấy giờ hay có những đêm văn nghệ học đường
Dù đơn sơ, vụng về khi diễn xuất nhưng người người thích xem
Tôi nhớ năm xưa có lần anh thằng bạn đóng vai người lính
và chị con nhỏ bạn đóng vai người tình

Hàng thông đang vi vu chợt lặng ngừng khi anh về trên đôi nạng gỗ
Và cây keo đang xanh chợt rũ sầu khi chị khóc ngất trên bờ vai
Người người đang say mê chợt sụt sùi trách móc rằng sao bay thật gở
Còn bao nhiêu chuyện hay tụi mày sao chẳng đóng, mà đóng chi chuyện này...

...Anh thằng bạn chưa đến tuổi nhập ngũ đã bỏ cha, bỏ mẹ, bỏ lại bạn bè anh đi làm người lính
để từng ngày xuân héo mòn đợi chờ, chị con nhỏ bạn hằng giờ nguyện cầu xin cho anh bình yên
Rồi một ngày hè bẩy hai anh về nằm im trong hòm sắt, nằm im trong pon-cho
để chị con bạn tan cả ước mơ,
chưa cưới hỏi mà đã thành góa phụ

Rồi từ đó mỗi lần nghe hát những câu nhạc tình
Lệ rưng rưng ngậm ngùi tôi lại nhớ chuyện tình thời chiến chinh
Tôi nhớ năm xưa có người anh thằng bạn sống vui đời lính
để chị con nhỏ bạn héo hon một mình

Năm mươi năm dẫu dài đằng đẵng
Nhưng chuyện xưa không vào quên lãng
khi hoa lựu vẫn đỏ như lửa những chiều nắng hạ
Và chị con bạn hãy còn góa bụa.

Bố Là Mẹ

 Bố Là Mẹ

Mist

   Như thường-lệ, Hoàng dậy sớm và vào phòng làm việc. Trên bàn là một phong-bì nhỏ với nét chữ của con gái. Vậy là đêm qua con anh thức khuya chờ anh đi nghỉ rồi mới đem vào.

   Hoàng mở phong-bì và thấy trong đó là một bức tranh vẽ hai cha con anh với hàng chữ: Happy Mother's Day. Bố là Mẹ của con. Con yêu Bố.

   Anh bước nhẹ vào phòng con. 8 tuổi đầu. 8 năm con anh không biết mẹ mình là ai. Anh không thể giấu con là mẹ đi làm xa nữa. Con anh đã hiểu.