Say Chiều 30


Say Chiều 30

Thơ: Dã-Tràng Biển Đông
Giọng ngâm: Hiếu Hạnh

 Tao với mày tuy hai mà một,
Mày với tao tuy một mà hai.
Ngày đổi đời tủi-hổ thân trai,
Giấu nỗi buồn tao với mày cưa hai một xị.

Sau 75 chúng mình say tí-bỉ
Nhờ rượu mà thành tri-kỷ, tri-âm.
Mày bi-bô, tao khóc âm-thầm,
Tao múa-máy, mày lầm-bầm văng tục.

Mày hỏi tao có cái đau nào không nhức,
Và có cái nhức nào mà lại không đau?
Nên mày điên-cuồng khi chúng phá rừng sâu,
Và phẫn-nộ khi núi đồi bị mất.

Tao hỏi mày có cái tan nào không nát,
Và có cái nát nào mà lại không tan?
Nên tao say mèm khi chúng lấn giang-san,
Nên tao say khướt khi mất dần biển nước.

Tao và mày cứ thế mà ngơ-ngác,
Ngày qua ngày nghe lạc tiếng chuông chiều.
Bớt một xị thật chẳng tỉnh bao nhiêu,
Thêm nửa xị mà ra điều da-diết.

Chiều 30 uống suông đến điếc,
Dô... dô mày, mình cưa hết cốc này.
Đập vỡ gương rờ mặt thằng thân-thiết,
Tỉnh ra rồi mới biết tao là mày.


Dã-Tràng Biển Đông

No comments:

Post a Comment